CON THIÊN NGA ĐƯỢC YÊU QUÁ- truyện dịch Quỳnh Chi

21 Tháng Ba 201712:00 SA(Xem: 16481)



thien_nga-content




Con thiên nga được yêu quá


Aisaresugita hakuchou của Ogawa Youko.



 

 Ở tận cuối trời phía Tây có một cánh rừng. Rừng sâu lắm, đến nỗi hễ bị lạc vào rừng thì không bao giờ ra khỏi rừng được nữa. Ngọn cây trong rừng cứ lừng lững vươn cao tới vô tận, cành lá sum suê che khuất ánh mặt trời, mặt đất lúc nào cũng ẩm ướt. Đêm đến, khắp nơi chìm trong bóng tối đen như mực, chẳng thấy gì ngoài những đôi mắt phát ra ánh lân tinh của các loài động vật.



 Ở cửa rừng có một chiếc chòi nhỏ, có một người gác rừng sống ở đấy. Cha của người gác rừng và ngay cả cha của chính ông ta, cả dòng họ này chưa bao giờ sống bên ngoài khu rừng một lần nào cả. Người gác rừng có thân hình vạm vỡ, nâng dậy những cây đại thụ bị gẫy đổ vì gió bão hay bắt trói những kẻ lén săn trộm trong rừng là những việc ông đều làm dễ như bỡn. Ông còn chỉ cho cô con gái bác nông dân nghèo một chỗ không ai biết có mọc nhiều nấm; hễ bắt gặp chú nai tơ bị thương vì bị cáo vồ là ông chăm sóc cho nai suốt mấy đêm mà không hề chợp mắt. Ông không biết đến hình bóng mẹ, không biết trường học, không biết đến bạn bè, hoàn toàn xa lạ với chuyện sách đèn, đàn địch hay những chuyến viễn du. Anh em chẳng có, người yêu cũng không. Còn bao nhiêu chuyện người gác rừng chưa kịp biết mà nay đã sắp trở thành một ông già. 



 Đem làn gió của thế giới bên ngoài đến đây chỉ có người giao hàng của hiệu thực phẩm, cứ cách mười hôm lại chường mặt ở căn chòi này. Đó là một chàng trai trẻ tốt bụng tính tình xởi lởi, hễ người gác rừng mời trà là cậu ta không bao giờ từ chối. Cậu ta ngồi xuống chiếc ghế trước lò sưởi, thao thao bất tuyệt kể chuyện và sự tình dưới phố. Người gác rừng lặng yên lắng tai nghe, hễ trong tách không còn trà là ông liền châm thêm, thật tình mà nói là những chuyện dưới phố thì chuyện gì ông cũng thấy mơ hồ cứ như là chuyện trong mơ. Thế nhưng để cậu trai trẻ đang kể chuyện thật hào hứng khỏi cụt hứng, ông không quên lựa lúc gật đầu thù đáp lại. 


 

Cái mà ông háo hức chờ đợi hơn cả câu chuyện của chàng trai, là vốc kẹo mà mỗi lần cậu ta đều để lại làm quà cho ông:


-Của bác đây ạ.



Chàng trai hồn nhiên thọc tay vào túi áo lấy ra một vốc kẹo. Đó là dấu hiệu cho biết cậu đã ngớt chuyện sắp đứng lên.



Người gác rừng trân trọng ngậm từng viên kẹo, chờ cho đến ngày giao hàng lần tới. Quả là có nhiều loại kẹo khác nhau. Có viên kẹo có vị của trái cây, có viên hương vị thật lạ lùng huyền bí, không đoán ra được là vị gì. Có viên hình dáng tròn trĩnh khả ái, có viên gói giấy đủ màu kêu sột soạt.



Mỗi ngày sau khi xong việc về đến căn chòi, trước hết người gác rừng nhón một viên kẹo trên bàn bỏ vào miệng. Đôi khi ông ta do dự mãi không biết hôm nay nên chọn kẹo mầu nào, cố nhớ xem ngày hôm trước đã ăn kẹo mầu gì, mà mãi vẫn không nhớ ra, rốt cuộc đành chọn viên kẹo đang ở ngaytrước mặt. Khoảng thời gian vừa ngậm viên kẹo cho tan trong miệng, vừa chờcho ngọn lửa trong lò sưởi cháy bùng lên là những khoảnh khắc hạnh phúcnhất trong ngày.


 

 Một hôm, người gác rừng bắt gặp một con thiên nga trên mặt hồ. Hồ nước ở sâu tận trong khu rừng thẳm, nơi mà họa hoằn lắm mới có người thợ săn nào đó đặt chân tới được. Nước hồ lạnh lẽo trong suốt đến nỗi cả mặt trời lẫn trăng sao hay tất cả những gì trên nền trời đều phản chiếu y như thế trên mặt nước. Bất cứ ai, lần đầu thấy hồ này, chắc hẳn đều rơi vào ảo giác tưởng như có thêm một bầu trời nữa ở đấy. 


Thiên nga nhẹ lướt trên mặt nước không phát ra tiếng động. Người gác rừng đã để ý theo dõi xem có phài là thiên nga bị lạc đàn, hay bạn của nó còn ẩn mình đâu đó. Nhưng đợi mãi vẫn chỉ thấy một mình thiên nga, chẳng có vẻ gì là sẽ cất cánh bay đi hay chờ bạn bay đến. 


Thiên nga ngẩng cổ lên thật cao, chỉ nhìn về phía trước. Bộ lông trắng nuốt không một vết nhơ, không dính đến ngay cả một chút nào của những giọt nước bắn lên. 


 Người gác rừng hết sức thận trọng tiến đến gần bờ nước, và thử phát ra những âm thanh ngẫu hứng bắt chước tiếng chim kêu, nhưng thiên nga vẫn chẳng hề quay nhìn lại cho một cái, mà cứ nhởn nhơ bơi lội trên mặt nước. 



Thế rồi từ đó mỗi buổi sáng, người gác rừng đều đi qua hồ. Ngoài mặt là viện cớ lo cho số phận của thiên nga bị cả đàn chim thiên di bỏ lại một mình,nhưng thật ra là ông đã bị vẻ đẹp của bộ lông trắng rực rỡ trong sương sớm hớp hết cả hồn vía mất rồi.


Người gác rừng hết sức chú ý để không làm cho thiên nga kinh hãi. Ông tìm chỗ đất mềm để bước đi mà không phát ra tiếng động; ban đầu còn ẩn mình trong bụi cỏ, rồi liệu chừng mà từ từ ló dạng. Ông cứ lẳng lặng nhìn theo bóng dáng thiên nga, chứ không vỗ tay hay lấy sỏi ném hòng được thiên nga quay lại.



 Được vài hôm, thiên nga cũng dần dần chấp nhận sự có mặt của người gác rừng. Giai đoạn lãnh đạm không thèm đếm xỉa cũng trôi qua, đã đến thời điểm dung nạp nhau. Hễ bắt gặp người gác rừng là thiên nga rung đôi cánh một cái, hoặc lấy mỏ vỗ xuống mặt nước hay làm một cử chỉ ra dấu nào đó. Người gác rừng lúng túng không biết đáp lại như thế nào, ngượng ngùng cúi chào như thể lần đầu tiên gặp một người lạ. 



Đối với người gác rừng thì tiếng vỗ cánh của thiên nga là tiếng nhạc, những gợn sóng loang ra trên mặt hồ là bức họa, chiếc mỏ trắng của thiên nga là tác phẩm điêu khắc, đôi mắt của thiên nga là châu báu ngọc ngà. 



Một buổi sáng, thiên nga đã đến tận bờ nước chỗ người gác rừng đang đứng, dừng lại nhìn ông ta hồi lầu. Thiên nga đến gần nhìn càng trắng nuốt. Trắng đến nhức mắt. Và mới cao sang, uy nghi lẫm liệt làm sao. 


Người gác rừng lúng túng muốn nói nhưng cuống quít không thốt được nên lời. Lại sợ nếu cứ im lặng thế này mãi, sẽ bị thiên nga hiểu lầm mà không ngó ngàng tới mình nữa. Mặt trời đã lên cao, soi bóng những hàng cây xuống mặt hồ. Tiếng chim hót văng vẳng xa xa và vọng lên bầu trời cao. 


-Tôi là người gác khu rừng này.


Ông ta chỉ nói được mỗi một câu như thế.



Mỗi buổi sáng, thiên nga và người gác rừng đã có được những giây phút bên nhau. Người gác rừng đã phạt các loại dây leo bên bờ hồ cho khỏi vướng vào cánh thiên nga, đặt bẫy cho chó sói khỏi đến gần. Ông vỗ tay tán thưởng hình dáng đẹp đẽ khi thiên nga lượn vòng trên mặt hồ, canh giữ cho đôi cánh nghỉ, cùng thiên nga tắm ánh ánh sáng ban mai. Không một thứ gì quấy rầy họ cả.



 Người gác rừng cảm thấy như thế vẫn chưa đủ mà còn muốn làm một cái gì đó nữa cho thiên nga, ông nghĩ bụng hẳn là còn có thể làm được điều gì đó cho thiên nga. Ban đêm, trước khi chìm vào giấc ngủ, ông luôn nghĩ đến vẻ cao sang của thiên nga mà tự thán về sự bất cập của mình. Chỉ nghĩ không biết thiên nga đang ngủ như thế nào, ông đã thấy đau tức cả ngực, thấy mình không phải với thiên nga, vì mình được ngủ trên giường cho dù là thô sơ đến mấy, ông bèn lăn xuống sàn nhà nằm ngủ mà không dám đắp chăn.



 Người gác rừng chợt nghĩ ra, phải rồi, hãy đem cho thiên nga thứ mà mình quý nhất. Sáng hôm đó, trước khi ra khỏi nhà, ông ta đã bốc một vốc kẹo trên bàn cho vào túi.


-Cái này thì cũng xoàng thôi ạ.


Người gác rừng lấy trong túi của mình ra một viên kẹo. Viên kẹo màu gì cũng rất hợp với màu trắng của thiên nga.


-Nhưng nếu thấy được thì...



Người gác rừng bóc giấy gói kẹo, rồi để viên kẹo trên lòng bàn tay mà chìa ra. Thiên nga lấy đầu mỏ mổ viên kẹo vài cái ra chiều lưỡng lự.


-Nào, xin mời.



 Thiên nga ngước nhìn người gác rừng một cái, rồi ngoạm viên kẹo vào mỏ, nghiêng đầu đoạn nuốt chửng. Viên kẹo rơi vào cổ họng thiên nga, chiếc cổ hơi gợn lên cho thấy kẹo đang rơi xuống cổ họng thiên nga. 

 


 Người gác rừng đã từ bỏ niềm vui duy nhất vào buổi tối của mình. Đem so với thời khắc cùng với thiên nga vào buổi sáng thì có phải từ bỏ niềm vui ấy, ông cũng không chút nào hối tiếc. Ông đem tất cả chỗ kẹo mà chàng trai tới giao hàng để lại cho mình để làm quà cho thiên nga.


-Này cậu, phiền cậu một chút.


Người gác rừng đã nhờ chàng trai giao hàng một việc.


-Nếu có thể, cậu cho tôi thêm một nắm kẹo nữa được không?


Chàng trai trẻ tốt bụng đáp lại không chút nề hà:


-Vâng được, dễ thôi ạ.


Ồ, thế là có thể đem thêm thật nhiều kẹo ra bờ hồ được rồi. Người gác rừng cầm lấy tay chàng trai mà cảm ơn mãi.



 Mỗi ngày từ một viên kẹo nay thành hai viên, rồi sáu viên, mười hai viên. Cuối cùng chỉ một vốc tay không đủ, người gác rừng chìa cả hai bàn tay đầy kẹo ra. Dù có bao nhiêu viên, thiên nga cũng cứ lấy mỏ ngoạm từng viên một mà nuốt.


-Nào, xin mời. Nào, nữa nào. 


Những viên kẹo đủ màu biến vào trong bộ lông trắng ngần. Người gác rừng cảm thấy thật sung sướng.


 

 Một buổi sáng, người gác rừng vừa lấy tay chận giữ chiếc túi căng phồng vì đựng đầy kẹo vừa đi ra bờ hồ, thì không thấy bóng dáng thiên nga đâu cả. Sức nặng của những viên kẹo đã khiến thiên nga bị chìm xuống đáy hồ, thành một giọt nước trong hồ. Người gác rừng lại chỉ còn có một mình.



Quỳnh Chi dịch


(22/11/2015)



Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
hoa_cuc