NGÀY HÔM QUA / HIER ENCORE - Ngọc Bảo phóng dịch

07 Tháng Tám 201012:00 SA(Xem: 71888)


 Ngày hôm qua - Hier encore



 Không biết các bạn đã bao giờ có những khoảnh khắc ở trong hiện tại mà cảm thấy như mình đã đang ở trong kỷ niệm không? Hay nói cách khác, một cái nhìn phóng xa như “time machine”, ở trong hiện tại mà đã thấy đó là quá khứ rồi. Đó là điều tôi cảm nhận trong mấy chục năm trước, khi nghe bài hát “Hier encore” của Chạrles Aznavour, và nhất là khi nghe bài này được dịch ra tiếng Anh “Yesterday when I was young” qua giọng ca truyền cảm da diết của ca sĩ Mỹ Roy Clark, tôi đã rung cảm với từng điệu nhạc, từng lời ca trong bài hát, tưởng như mình đã già và đang nhìn lại quá khứ một thời, mặc dù lúc ấy chỉ mới vừa đôi mươi, như câu nói trong bài hát “Hier encore, j’avais vingt ans”.. Hình ảnh một người đứng tuổi phong trần nhìn lại tuổi xuân xưa trong ngậm ngùi luyến tiếc bao giờ cũng có một nét đẹp riêng của nó.

 


 Những người đã lớn lên trong thế hệ 1960-70 ở Việt Nam, hẳn không ít thì nhiều cũng cảm thấy âm hưởng của nhạc Pháp trong đời sống lúc bấy giờ. Âm điệu du dương, lời ca trữ tình của nhạc Pháp thật thích hợp với tâm hồn đa cảm của người Việt Nam. Tiếng hát Dalida, Enrico Macias, Adamo, và những thần tượng nhạc trẻ như Sylvie Vartan, Francois Hardy ... là những gì quen thuộc, nhưng có lẽ giọng ca tiêu biểu nhất của nước Pháp, vượt thời gian và không gian là Charles Aznavour. Ca sĩ tài danh này đã sáng tác nhiều bài hát bất hủ như “Hier encore”, “Et pourtant” v.v.. và giọng ca tiềm tàng chất “Pháp” rất lịch lãm của ông đã gợi lên cho người nghe cả một bầu trời Paris với tất cả những tâm tình buồn vui trong đó. Không thể phủ nhận ảnh hưởng của văn hóa Pháp đối với Việt Nam, và chắc có lẽ trong chúng ta ai cũng muốn có ngày được đặt chân lên kinh đô Ánh Sáng, thả hồn bên bờ sông Seine trong khung cảnh diễm lệ của một thành phố ngàn năm văn vật.

 


 Mấy chục năm trôi qua, tôi đã có dịp viếng thăm kinh đô Ánh Sáng ấy một lần. Những hình ảnh trong trí tưởng tượng và thực tế cũng không có gì cách xa lắm, có lẽ vì vậy mà tuy lần đầu gặp gỡ nhưng tôi cảm thấy như đã tìm lại một cái gì quen thuộc từ thuở nào. Mùa xuân Paris đầy sức sống với hàng cây rợp bóng hai bên đường, vườn Luxembourg với những pho tượng đá im lìm ngạo nghễ, thảm cỏ xanh mướt và những luống hoa rực rỡ, tháp Eiffel cao ngất trời xanh, nhà thờ Notre Dame cổ kính bên giòng sông Seine lững lờ, tất cả đều thắm đượm nét quá khứ, bàng bạc dấu ấn lịch sử. Khung cảnh thành phố Paris nhiều trăm năm trước đây chắc cũng thế và nhiều trăm năm sau chắc cũng thế. Và trong cái vô tận của dòng thời gian ấy, Paris luôn có một cá tính đặc biệt, một không khí thoải mái đầy sinh động, một nét thanh lịch đầy nghệ sĩ tính, một thành phố mà người ta có thể yêu, có thể nhớ như yêu và nhớ một người vậy. 

 


 Sau chuyến viễn du trở về với đời sống bận rộn thường nhật, ít lâu sau tôi nhận được một slide show phong cảnh Paris đầy nghệ thuật với bài hát “Hier encore” do Charles Aznavour hát. Tất cả gợi lên một cái gì thật thắm thiết, dù duyên tao ngộ của tôi với Paris chỉ trong một thời gian thật ngắn ngủi. Nhưng ngày nay nghe lại bài hát “Hier encore” tôi không từ hiện tại phóng về tương lai như xưa, mà từ hiện tại phóng về quá khứ, sống lại những cảm xúc ngày ấy khi nghe bài hát này vào tuổi đôi mươi. Mấy chục năm qua, những rung cảm vẫn còn đó, bài ca bất hủ, giọng hát tuyệt vời của Charles Aznavour vẫn ở trong tôi như một kỷ niệm thân thương, và có lẽ trong bầu trời thơ mộng của Paris, tiếng hát này sẽ còn vang bóng mãi.





Hier encore



Hier encore j'avais vingt ans
Je caressais le temps, et jouais de la vie
Comme on joue de l'amour
Et je vivais la nuit
Sans compter sur mes jours
Qui fuyaient dans le temps


J'ai fait tant de projets qui sont restés en l'air
J'ai fondé tant d'espoirs qui se sont envolés
Que je reste perdu, ne sachant où aller
Les yeux cherchant le ciel
Mais le cœur mis en terre


Hier encore j'avais vingt ans
Je gaspillais le temps en croyant l'arrêter
Et pour le retenir, même le devancer
Je n'ai fait que courir
Et me suis essoufflé


Ignorant le passé, conjuguant au futur
Je précédais de moi toute conversation
Et donnais mon avis que je voulais le bon
Pour critiquer le monde
Avec désinvolture


Hier encore j'avais vingt ans
Mais j'ai perdu mon temps
A faire des folies
Qui ne me laissent au fond
Rien de vraiment précis
Que quelques rides au front
Et la peur de l'ennui


Car mes amours sont mortes avant que d'exister
Mes amis sont partis, et ne reviendront pas
Par ma faute j'ai fait le vide autour de moi
Et j'ai gâché ma vie
Et mes jeunes années


Du meilleur et du pire en jetant le meilleur
J'ai figé mes sourires, et j'ai glacé mes pleurs
Où sont-ils à présent
A présent mes vingt ans?



(Charles Aznavour)




 Yesterday when I was young



Yesterday when I was young
The taste of life was sweet as rain upon my tongue
I teased at life as if it were a foolish game
The way the evening breeze may tease a candle flame
The thousand dreams I dreamed, the splendid things I planned
I always built, alas, on weak and shifting sand
I lived by night and shunned the naked light of day
And only now I see how the years ran away
Yesterday when I was young
So many drinking songs were waiting to be sung
So many wayward pleasures lay in store for me
And so much pain my dazzled eyes refused to see
I ran so fast that time and youth at last ran out
I never stopped to think what life was all about
And every conversation I can now recall
Concerned itself with me, and nothing else at all
Yesterday the moon was blue
And every crazy day brought something new to do
I used my magic age as if it were a wand
And never saw the waste and emptiness beyond
The game of love I played with arrogance and pride
And every flame I lit too quickly, quickly died
The friends I made all seemed somehow to drift away
And only I am left on stage to end the play
There are so many songs in me that won't be sung
I feel the bitter taste of tears upon my tongue
The time has come for me to pay for yesterday when I was young




 Ngày hôm qua
 

Ngày hôm qua tuổi xuân mới sang
Thời gian như bướm tung bay
Và đời là muôn cánh hoa
Tình yêu như áng mây trôi
Như muôn trò chơi chóng phai
Đêm đến tôi sống trong mơ
Quên đi ngày qua nhanh quá.

 
Thật nhiều điều tôi toan tính
Tan theo những cơn gió lay
Tôi mơ ước biết bao nhiêu
Để như chim tung cánh bay
Lạc hướng tôi đứng nơi đây
Ngậm ngùi trong muôn đắng cay
Tôi muốn tìm đến trăng sao
Nhưng đã quá xa tầm tay.

 
Ngày hôm qua tuổi xuân mới sang
Phiêu lãng không chút âu lo
Tưởng như thời gian đứng yên
Tưởng chắc như nắm trong tay
Nhưng sao cuộc đời lướt nhanh
Để tới đây đã muộn màng
Đã lỡ một thời xuân thắm
 

Và rồi tìm quên quá khứ
Tôi mơ tương lai đổi thay
Nhưng thấy mình quá kiêu sa
Tôi không cần biết đến ai
Có nói chi cũng thế thôi
Khi bao luận bàn đúng sai
Đối với tôi vẫn bao giờ
Thấy đúng cho điều tôi nói.
 

Mới hôm qua tuổi xuân mới sang
Hoang phí đốt cháy tháng ngày
Cho bao cuồng điên đắm say
Để tới nay có nghĩa gì
Còn gì để lại với tôi
Ngoài nếp nhăn trán ưu tư
Và nỗi muộn phiền khôn nguôi
 

Nhiều cuộc tình vội đã chết
Khi men yêu chưa ngất ngây
Ai có đến nữa với tôi
Bạn bè rời xa mãi thôi
Tôi đã lầm lỡ một đời
Tiêu hao tuổi xuân thắm tươi
Tôi đã phong kín nụ cười
Trong trái tim hoang lạnh giá
 

Cuộc đời buồn vui nhiều nỗi
Nhưng tôi si mê có hay
Trái đắng tôi ngỡ ngọt ngào
Để rồi lệ dâng ướt mi
Tôi nhớ lại mới năm xưa
Xuân mới sang, nay còn đâu



 
Ngọc Bảo phóng dịch



Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
Thieu_nu_ngam_hoa_sen