MÙA XUÂN GỌI MẸ - Phan Như Huyên

16 Tháng Mười 201112:00 SA(Xem: 95192)



Mùa Xuân Gọi Mẹ

 


mysterious-universe-content

 



Con về lạy mẹ Âu Cơ.

Ngàn năm mẹ đợi, mẹ chờ, mẹ trông,

Yêu thương ấp ủ trong lòng.

Con về lạy mẹ, hằng mong một điều,

Ước chi con học được chữ yêu!

Để con viết tặng mẹ yêu ngàn lần.

 

Phan Như Huyên 

 

 


Con: Mẹ ơi ...

 

Mẹ: Mẹ đang nghe con gọi.

 

Con: Con muốn thành Phật!!??

 

Mẹ: Tại sao ... con muốn thành Phật?

 

Con: Con muốn thành Phật ... để suốt đời được kề bên mẹ.

 

Mẹ: Không con ạ, không! Con phải biết rằng, con không thể "thành" Phật... Con không thể nào "thành" Phật như vậy được, bởi vì Phật là Phật, con là con... Trông kìa, con không cần phải thành Phật đâu, bởi chính con cũng là Phật cơ mà... Khi mẹ đặt tên cho con, mẹ đã gọi con là Phật, Phật là gì, con còn nhớ không?

 

Con: Thưa mẹ, vâng, con còn nhớ!

 

Mẹ: Con thường gọi mẹ ... là Âu Cơ. Không những thế ...

 

Con: Mẹ là Phật. Phật là thức tỉnh, Phật là tự do, Phật là giải thoát... 

 

Mẹ: Con nói đúng! Trước khi thái tử Tất Đạt Đa sinh ra, mẹ đã gọi con là Phật. Từ muôn vạn kiếp trước, đã có Phật. Trước khi con người biết đặt tên mà gọi nhau, đã có Phật. Con là Phật hiện tiền mà con không hay. Con là viên ngọc quý mà con để cho bụi trần che phủ.

 

Con: Mẹ ơi, rõ thực mẹ là Phật. 

 

Mẹ: Con gọi mẹ là Phật. Tại sao?

 

Con: Vì mẹ đã mở cho con cánh cửa từ dung mầu nhiệm. Mẹ đã sinh ra con, ấp ủ con trong lòng, hát ru khi con ngủ, và nuôi cho con khôn lớn.

 

Mẹ: Ồ, con nói chi mà xa xôi, mà có gì sai sót đâu! Mẹ đã đưa con vào thế giới này. Con đang chống bè sang sông, nhưng con không phải là chiếc bè. Con chỉ là người đang chống bè qua sông. Khi sang đến bờ bên kia rồi, con sẽ bỏ bè tại chỗ để tiếp tục cuộc hành trình, cũng như mẹ đây. Con hiểu chưa?

 

Con: Mẹ, con chắp tay chiêm ngưỡng ơn mẹ. Tình yêu của mẹ thật là cao cả, sự hy sinh của mẹ vô bờ, lòng từ bi của mẹ ... vô tận. 

 

Mẹ: Rồi sao nữa?

 

Con: Bốn ngàn năm qua, mẹ là Phật.

 

Mẹ: Nhiều vị tu hành ... gọi mẹ như vậy. Có phải vì thế mà con cũng gọi mẹ như vậy không? 

 

Con: Tâm mẹ là Phật. Mẹ dạy con, phải đi vào nội tâm để học đạo. Tới một lúc nào đó, con đã ngộ chứng được rằng, Phật tại tâm, thì tâm cũng chính là Phật. Và khi con tìm ra được sự thật nhiệm mầu đó thì lòng con được an vui và thư thái. Tâm con được tự do tự tại, Phật ngọc chính là đây.

 

Mẹ: Như vậy là con đã hiểu rồi đó! Tâm con là Phật. Con còn muốn "trở thành" Phật nữa hay thôi?

 

(Xin nghe thêm Mẹ là Phật - Nhạc thơ TTrí Cao, hoặc vào website Ngocbao.org. Cám ơn giọng hát du dương. HNP)

 


 

Vài lời mạn bàn:


 

"Thành Phật" là một đề tài rất khó.. Đức Phật nói: "Ta là Phật đã thành.. chúng sanh là Phật sẽ thành." Như vậy Phật đã có sẵn trong mọi chúng sanh, nhưng không có nghĩa là chúng sanh đã là Phật.. Hạt giống Phật đã có sẵn, nhưng bị vùi lấp trong bao nhiêu lớp đất của vô minh, nếu không thấy được nó mà gieo trồng, tưới tẩm thì hạt giống kia cũng khô héo không thể nào phát triển được. Tuy nói "Phật tại Tâm" nhưng tâm chúng ta có rất nhiều vọng động, lấy tâm vọng động đó đi tìm Phật thì lại càng dễ bị sai lạc hơn. Cho nên cần phải thực hành những pháp môn tu tập để làm lắng tâm và có thể khai ngộ được hạt giống Phật của mình trước nhất. Tuy nhiên "ngộ được Phật" chỉ mới là bước đầu, "thành Phật" lại cần phải nhiều bước kế tiếp nữa. Đó là bởi vì chúng ta có rất nhiều tập khí, tức là những khuynh hướng, thói quen, lề lối suy nghĩ và hành động v.v.. chưa thể trong phút chốc buông bỏ đi được. "Thành Phật" không có nghĩa là trở thành một người nào khác, mà là trở về con người nguyên thủy không dính nhiễm của chính mình. Con người nguyên thủy ấy từ bao nhiêu kiếp nay không có sống chết, không có tướng mạo, tên tuổi .... Nói cách khác, đó là nền tảng "Không" không sanh không diệt, vẫn hằng thường ngay nơi những biến đổi vô thường của đời sống và kiếp người. Hiểu và ngộ nhập được Không rồi, sẽ thấm thía sự huyễn ảo của cái Ngã xưa nay, gốc rễ của mọi sự phiền não đau khổ trong đời. Biết Ngã là Không, nên không còn chấp vào đó nữa, mọi vọng tưởng điên đảo sẽ tan đi và tâm được thanh tịnh, giải thoát. Vì thế, trong kinh nói cái thấy của bậc Bồ Tát là không có thấy tướng nhân, tướng ngã, tướng chúng sanh, tướng thọ giả, bố thí mà không thấy người cho, kẻ nhận hay vật cho... Khi nào còn thấy mình là Phật, người khác là chúng sanh thì chẳng thể gọi là Phật được.


"Ta là Phật" vì Phật chính là Tâm - các vị Tổ đều nói như vậy .. đúng vậy, Phật ở tại tâm .. nhưng khi còn chưa biết rõ được tâm mình thế nào, thì Phật vẫn còn xa cách với chính mình lắm. Và khi còn thấy có Ta, thì cũng chẳng thấy được Phật. Vì vậy, trong "Huyết Mạch Luận", Tổ Bồ Đề Đạt Ma đã nói như sau: "Phật chẳng phải là phật. Đừng nghĩ gì về Phật . Nếu ngươi không hiểu được ý này, ngươi sẽ không thể biết rõ được tâm mình."


 

Phật là cái tên gọi cho cái không thể nghĩ bàn, cái bản thể tận cùng rốt ráo của con người cũng như vạn vật. Tuyệt Quán Luận nói: “Không là gốc của Đạo, như thế Không cũng chính là Phật. Chỉ vì chúng sinh si mê nên mới bảo niệm Phật, nhưng đồi với người có đạo tâm thì bảo quán thực tướng của thân cũng như là quán Phật. Thực tướng tức là Không, là vô tướng vậy.” 


 

“Không” là Phật, mà cũng là tất cả, bởi vì từ cội nguồn Không mà biến hóa ra thiên hình vạn trạng trong trời đất. Hãy lắng lòng nghe tiếng vọng vô thanh từ Không, ta sẽ tiếp cận được với người mẹ nguyên thủy , nguồn an trú bất tuyệt, đã cho ta sự hiện hữu, không phải chỉ trong kiếp này, mà còn từ muôn kiếp đến nay. 


Ngọc Bảo

 

 

 


Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
hoa_cuc