DIỆT VONG
Tôi có dịp ra miền Bắc, thăm quê Mẹ,
Cổng gạch vào làng, ngày về không còn nữa.
Bụi ruối, lũy tre thân quen đâu mất rồi?
Ao làng giờ đây chỉ còn là dĩ vãng.
Tôi xa lạ với cảnh làng xưa đã khác,
Tôi thấy cô đơn, lạc lõng giũa đường quê.
Ngôi chùa làng xưa, im bặt tiếng chuông ngân,
Đâu tiếng ru con, tiếng võng đưa kẽo kẹt?
Hơn hai mươi năm với “Sinh Bắc tử Nam”,
Thống nhất quê hương bằng mưu sâu, kế hiểm.
Khủng bố, tuyên truyền hy sinh cả máu xương,
Quyết chiếm miền Nam, dưới mỹ từ “Giải phóng”.
Miền Bắc điêu tàn, dân bần cùng, đói khổ,
Miền Nam trù phú, văn minh, sống no lành.
Nghịch lý thay! Ai mong ai giải phóng?
Chủ nghĩa Max, Lenin thù hận, vô tình.
Quân lực Việt Nam Cộng Hòa chưa từng bại,
Mỹ bỏ đồng minh, một nước cờ tính sai.
Càng ngày càng thấy rõ Tầu cộng lợi hại,
Với quyết tâm đoạt ngôi bá chủ tương lai.
Việt cộng chiếm miền Nam, dân Nam chạy trốn,
Vượt biển, vượt biên, thà chết trên biển Đông.
Đến nay thì toàn dân Việt Nam đã rõ,
Cộng sản sẽ đưa nước mình đến diệt vong...
Tuệ Kiên
Viết nhân ngày Quốc hận... tháng Tư 2024
Gửi ý kiến của bạn