TẠ ƠN MẸ - Tuệ Kiên

20 Tháng Năm 202210:17 CH(Xem: 910)

MeCon-content


Tạ ơn Mẹ

Tiếng“cúc cu”chiều nay sao buồn thế,
Nghe não nề như tận đáy lòng tôi.
Tiếng quê hương vang vọng thật xa xôi,
Tôi vẫn ước, quê xưa, ngày trở lại…

Kể thì cũng lạ, tiếng chim cu đất,
Ở nơi đây xa cách một đại dương.
Nghe mà lòng vời vợi nhớ với thương,
Một Việt Nam, một Saigon đã mất.

Ngày xưa ấy, ước mong đi du học,
Nhưng sẽ về xây dựng lại quê hương.
Bao tang tóc, bao nghiệt ngã, chán chường,
Vì cuộc chiến ai kia gây máu đổ?

Thế mà không, khi đất nước hòa bình,
Ai cũng muốn xa ngay không nuối tiếc.
Vì chế độ, những con người bât chính,
Đành phải đi, tìm mọi cách ra đi.

Tôi may mắn, được tầu buôn cứu thoát,
Trên con thuyền vượt sóng cả, đại dương.
Như lá tre hụp lặn giữa đêm trường,
Trời đen tối và tương lai đen tối.

Được tự do, nhưng đớn đau vì nỗi,
Bao người thân còn trôi nổi quê xa.
Dõi mắt trông theo, mắt Mẹ lệ nhòa,
Đôi tay chắp nguyện cầu con tới bến.

Bến tự do, sau mười ngày tuyệt vọng,
Được ăn no, được săn sóc ân cần.
Ai cũng khóc, và tim tôi thổn thức,
Nhìn chiếc thuyền bé nhỏ đã trôi xa…

Tạ ơn Mẹ, lo cho con vượt thoát,
Chẳng quản chi sức Mẹ với thân gầy.
Tin Mẹ mất, giũa cảnh đời chua chát,

Nhớ thương Mẹ, nước mắt đã dâng đầy…

Chiếc cầu nối giũa trần gian đã gẫy,
Mẹ quy Tiên, con ở lại dương gian.
Lễ Vu lan, ngực con gắn bạch hồng,
Cam thân phận mồ côi từ dạo ấy…

Tuệ Kiên

Ý kiến bạn đọc
25 Tháng Năm 20222:38 CH
Khách
Lời thơ rất hay, đong đầy xúc cảm!
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
Thieu_nu_ngam_hoa_sen