CHUYỆN BÂY GIỜ MỚI KỂ - Vũ thị Kim Oanh

16 Tháng Năm 202211:38 SA(Xem: 746)

Chuyện bây giờ mới kể.

 
Dam cuoi

Đám cưới bà chị 12/1974, anh Cả đang ở Nhật

(Tác giả đứng hàng thứ 2 (từ  trái sang phải)cùng cô dâu-chú rể

 Tôi (nhân vật cô em thứ ba trong bài viết “Ký ức tháng 4“ trên Facebook của Takenage Hisahide, anh Cả trong gia đình chúng tôi)

 

Đọc xong bài viết về Bố, cảm giác cũng nghèn nghẹn, ký ức lại ùa về, nhớ Bố Mẹ vô cùng.

Rất lâu rồi, tôi đã tạm quên những ngày tháng đó.

 

Nhưng giờ đây, khi cố quên là khi lòng nhớ thêm.

Và tôi cũng tự hỏi sao gia đình chúng tôi có thể vượt qua được những ngày tháng cùng khốn đó.

 

Chị em chúng tôi đang là những nữ sinh, sinh viên, sống vô tư trong lứa tuổi mộng mơ, độ tuổi đẹp nhất của đời người, với bao ước mơ và hoài bão, tôi đã phải bỏ cuộc chơi vì có Cha làm trong chính quyền VNCH (trong tầm ngắm của cs), và tôi đã trở thành một nông dân bất đắc dĩ.

 

Sau 30/4 Hai cha con phải từ giã SG, lánh nạn CS trên rừng Long Khánh, với muôn vàn cực khổ.

 

Ở cái nơi khỉ ho cò gáy, chiều lên nhanh và đêm xuống rất mau, cuộc sống chúng tôi toàn một màu đen.

 

Đêm nhiệt độ xuống thấp, bên ngọn đèn dầu leo lét,nghe côn trùng nỉ non, lo sợ bị thú rừng tấn công, những lo lắng đó rất xa lạ, với một người sinh ra và lớn lên ở Saigon như tôi. Những giấc ngủ chập chờn vì áp lực tinh thần và vì những bất an, cực khổ trong cuộc sống. Thật sự cảm giác lúc đó rất hụt hẫng và khó tả.

 

Có quá nhiều những chuyện cười ra nước mắt đã xảy ra với gia đình, trong hơn hai năm chúng tôi sống trên Long Khánh

 

Những năm sau đó (1977) tôi may mắn trở thành công nhân viên và thường trú nhân của thành phố Biên Hoà.

 

Bố tôi trở về SG, chấm dứt cuộc sống nông dân, nhưng lại tiếp tục chịu đựng sự dòm ngó và khủng bố của chính (hay tà) quyền địa phương.

 

Cuộc đời của Bố tôi thật gian truân, nhưng cuối đời Bố tôi lại được Thiên Chúa trả công bội hậu

 

Thật tiếc khi Bố tôi ra đi tại Nhật Bản, chúng tôi không có mặt (năm 1995 việc xuất ngoại không hề dễ dàng).

 

Nhớ về quá khứ, buồn rơi nước mắt. Thương Cha chí lớn không thành

Ơn Giời đến thời điểm này, tất cả Anh Chị Em chúng tôi đã thành đạt và có cuộc sống bình yên, nơi quê hương thứ hai của mình

 

Bây giờ thì: Bố ơi, con đã già rồi

Con ngồi ngơ ngẩn, nhớ ngôi nhà xưa

 

Và Bố ơi, thế giới mênh mông, mênh mông không bằng nhà mình. ......

 

San Jose ngày mưa buồn!

 

Đám cưới bà chị lớn (12/1974), ông anh Cả thì ở bên Nhật.

 

Vũ Thị Kim Oanh

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
hoa_cuc