Suy tư
Nhìn ra ngoài sân vắng,
Lá vàng vẫn rụng rơi.
Nhìn mây trời xanh trắng,
Ôm nỗi nhớ đầy vơi.
Ta nhớ về đất Bắc,
Mẹ sinh ta thành người.
Cha thì luôn khuyên nhắc,
Giữ nụ cười luôn tươi.
Ở Hà Nội với cậu,
Chú học trò tí teo.
Hai chị em cố học,
Vẫn không quên quê nghèo…
Thỉnh thoảng Mẹ lên thăm,
Sụt sùi, dòng nước mắt.
Mẹ nhớ con nhiều lắm,
Yêu Mẹ lắm Mẹ ơi!.
54 thời cộng sản,
Cha bỏ làng đi trốn.
Mẹ, các con vào Nam,
Cảnh gia đình khốn đốn.
75 lại cộng sản,
Cha ở lại ngục tù.
Mẹ, con đành di tản,
Đời sống thật gian nan…
Nuôi cho con khôn lớn,
Vợ chồng chẳng thở than.
Nhìn bốn con ăn học,
Ta hạnh phúc vô vàn…
Giờ đã trên bẩy mươi,
Ta vẫn giữ nụ cười.
Thầy Mẹ đều khuất núi,
Đấng sinh thành sao quên…
Ta vẫn cứ hằng đêm,
Niệm Phật A Di Đà.
Cầu nguyện cho Mẹ Cha,
Giải thoát khỏi luân hồi…
Tuệ Kiên