GIẤC MƠ VÀ NIỀM TIN AMERICA - Ngọc Bảo

28 Tháng Chín 20205:06 CH(Xem: 2138)
Liberty


Giấc Mơ
và Niềm Tin America

 

        

            Viết năm 2011, tháng 9 đầu thu:

 

            Một buổi sáng thứ bẩy, tôi đang trên đường đi đến chùa Bảo Quang cho niên học Việt ngữ mới bắt đầu.  Xa lộ hôm ấy đặc biệt vắng người, xe cộ qua lại thưa thớt, không biết có phải vì còn sớm hay vì lý do gì khác.  Mây giăng đầy trời, không khí hơi lành lạnh mặc dù mùa hè vẫn chưa dứt hẳn.  Bỗng tiếng nhạc trong xe ngưng bặt một vài giây… và giọng nói trầm ấm của xướng ngôn viên cất lên:

            -  Hôm nay là ngày kỷ niệm 9/11, ngày nước Mỹ bị quân khủng bố tấn công.

 

            Ngày 11 tháng 9 năm 2001, ngày nước Mỹ đang yên ổn hòa bình bỗng bị đưa vào trận chiến của quân khủng bố Al Qaida với sự sụp đổ của hai tòa nhà tháp đôi cao sừng sững tượng trưng cho nền văn minh phong phú của Hoa Kỳ.

           Xướng ngôn viên vừa dứt lời,  tiếng hát của Neil Diamond đã vang lên trong bài “America”. Bài hát America với giọng ca truyền cảm của Neil Diamond hơn bao giờ hết gợi lên niềm xúc cảm dâng trào đối với một đất nước của vùng trời tự do mà tất cả những người trên thế giới này đều muốn tìm về, để xây dựng cuộc đời mới với giấc mơ đặc biệt Mỹ quốc America  :

           

Far
We've been travelling far
Without a home
But not without a star

Free
Only want to be free
We huddle close
Hang on to a dream

On the boats and on the planes
They're coming to America
Never looking back again
They're coming to America
……………………..

Xa

Từ miền xa chúng ta đã đến đây

Không có một mái nhà

Nhưng không thiếu một vì sao ở trên

 Tự do

Chỉ vì muốn tự do

Chúng ta đã ấp ủ

Mang trong lòng một giấc mơ

 

Trên những chuyến tầu, những chuyến máy bay

Người ta đến Mỹ quốc nơi đây

Không bao giờ quay nhìn lại

Người ta đến Mỹ quốc nơi đây

 

            “America”, bài hát trong thập niên 1970, tôi nghe đã nhiều lần nhưng chưa bao giờ thấm thía như lần này. Chẳng phải tôi đã từng bao năm ấp ủ một giấc mơ ngày nào được đặt chân lên xứ Mỹ hay sao? Giấc mơ từ tuổi thanh xuân, khi mọi sự còn có vẻ như trong tầm tay, nhưng chỉ đạt được lúc không còn gì trong tay… khi giấc mơ đó đã trở thành một điều cấp thiết hơn bao giờ hết.

 

Phải, như bao người khác trên thế giới này, tôi đã đến Mỹ với một giấc mơ, không chỉ mơ một đời sống tiện nghi vật chất, nhưng trên hết là giấc mơ tự do. Tự do như không khí, lúc có nó người ta không biết và không để ý gì đến nó, nhưng lúc không có hay bị mất đi mới thấy rằng không thể sống thiếu nó được.  Có lẽ, đó cũng là giấc mơ lớn nhất mà những người đến đây đã đem theo, ngay từ thời khởi thủy lập quốc.  Thế thì, giấc mơ lớn nhất đã đạt được, lẽ nào tôi lãng phí cuộc đời với những điều ưu tư phiền não không cần thiết?

 

            “America”.. tôi đã đạt được giấc mơ lớn nhất không chỉ của riêng tôi, mà còn của hàng triệu người trên thế giới… Xứ sở này, bây giờ là quê hương của tôi, thật là vĩ đại, không chỉ vì bề rộng của đất đai và sự tiến bộ giầu có, mà còn vì lòng quảng đại và dũng cảm của những người dân bình thường sống ở đây.  Dĩ nhiên, bản tính tham sân si ở đâu vẫn có, cũng còn rất nhiều tệ nạn xã hội, nhiều bất công và vấn nạn của con người nơi đây, nhưng làm sao chúng ta có thể đòi hỏi sự hoàn hảo nơi người khác, nhất là của cả một dân tộc, trong khi chính bản thân mình vẫn còn đầy khiếm khuyết? Bài “America” bỗng nhiên đã gợi lên trong tim tôi một sự khích lệ, một niềm tin kỳ diệu, rằng đã được nhân duyên quý báu để có ngày hôm nay, không nên chùn bước trước bất kỳ một việc gì, một khi phải phất ngọn cờ đã đến trong tay. 

 

 

            Gần mười năm sau... viết năm 2020 ...

 

            Thời gian tôi ở Mỹ đã dài hơn quãng đời tôi sống ở Việt Nam. Quá khứ tuổi thơ và tuổi trẻ chỉ còn là những hình ảnh mờ nhạt, và tuy tôi vẫn còn mang thân xác và tâm hồn của một người Việt, nhưng những gì quan trọng nhất đối với tôi bây giờ vẫn là những mục đích, nhu cầu và niềm mơ ước của một người dân Mỹ. Những tháng ngày miệt mài làm việc đã qua đi để bước vào cuộc đời nhàn nhã hơn, có thì giờ để làm những điều mình ưa thích. Nhưng sau bao nhiêu năm nước chẩy qua cầu, nước Mỹ ngày nay không còn là một đất nước yên bình, thoải mái và hiền hòa của ngày xưa. Nền tự do căn bản của nước Mỹ đã trở thành mục tiêu cho những thế lực đen tối thừa cơ lũng đoạn, len lỏi vào những cơ sở văn hóa, giáo dục và kinh tế chính trị, gieo rắc những tư tưởng ý thức hệ lệch lạc và gây mầm mống bất mãn, để khi có thời cơ thích ứng sẽ lan rộng như vết dầu loang qua những cuộc biểu tình có tổ chức, trở thành những cuộc bạo loạn, cướp bóc và tàn phá tài sản của những người dân vô tội.

 

            Chưa bao giờ nước Mỹ chứng kiến một sự phân hóa mãnh liệt như ngày nay với  sự đối nghịch căng thẳng giữa hai đảng phái chính trị chống đối và phỉ báng lẫn nhau, tạo sự chia rẽ ngay cả trong dân chúng. Sự bất đồng trong đường lối và chính sách của hai đảng là điều tất nhiên, nhưng nếu vì tham quyền mà không chấp nhận được sự nắm quyền chính của đảng đối lập do dân bầu lên và tìm đủ mọi cách để quấy phá, lật đổ thì còn đâu là tinh thần tự do dân chủ mà những nhà lập quốc xưa đã dồn hết tâm niệm để làm nên Hiến Pháp Hoa Kỳ?

 

            Những ngày đầu trong năm, mùa xuân chưa kịp tới bệnh dịch Corona từ Trung Hoa Cộng Sản đã tràn qua, gây tang thương chết chóc và sự ngưng trệ mọi hoạt động trong nước. Nền kinh tế Hoa Kỳ vừa lên đến mức cao điểm bỗng xuống dốc thê thảm vì sự đóng cửa các hãng xưởng và cơ sở kinh doanh. Xuân qua, hạ tới rồi thu lại về, mọi sự vẫn chưa trở lại bình thường với nỗi lo bệnh dịch vẫn còn tiếp tục hoành hành khi chưa có thuốc phòng ngừa. Nhưng tinh thần tự chủ, kỷ luật và năng động của người dân Mỹ sẽ là động cơ để vượt qua những thời kỳ khó khăn và hướng đến một tương lai tươi sáng hơn, hoàn thành những giấc mơ America mà mọi người đều ôm ấp trong lòng. 300 năm lịch sử Mỹ quốc kết thành do công phu nỗ lực của những tiền nhân tới vùng đất hứa mang theo một giấc mộng lớn, giấc mơ tạo lập một đất nước an vui, thịnh vượng và nhân bản với những quyền tự do căn bản của con người.

 

            Những ngày chôn chân trong nhà rồi cũng qua đi, trên những con đường phố thị, xe cộ dập dìu lướt qua như giòng nước chảy. Dường như trong không gian có một sinh khí mới, một sự phấn khởi nào đó khi người ta chợt cảm nhận niềm hạnh phúc của những sinh hoạt bình thường, khi đã phải xa rời chúng một thời gian.

 

            Khó khăn còn đó, thử thách còn đây, nhưng với tinh thần America, mọi sự rồi sẽ qua đi tốt đẹp. Bởi vì ít nhất chúng ta biết rằng mình còn có tự do, như lời bài hát “God Bless the USA” của Lee Greenwood. Bài hát này đã lại đem đến cho tôi niềm cảm xúc dâng trào, như bài “America” năm xưa, trong một ngày lái xe trên xa lộ vắng người chín năm về trước.

 

And I'm proud to be an American
Where at least I know I'm free
And I won't forget the men who died
Who gave that right to me
And I'd gladly stand up next to you
And defend Her still today
'Cause there ain't no doubt
I love this land
God Bless the U.S.A.

 

Và tôi hãnh diện được là người Mỹ

Vì tôi biết ít nhất mình còn có tự do

Và tôi sẽ không quên những người đã hi sinh

Để cho tôi có được quyền căn bản đó

Và tôi vui mừng đứng lên với tất cả

Để bảo vệ đất Mẹ tới ngày hôm nay

Bởi vì trong tâm tôi không còn nghi ngờ gì

Rằng tôi yêu đất nước này

Cầu cho nước Mỹ được phước lành gia hộ.

Những quyền tự do căn bản là di sản để lại của những vị anh hùng lập quốc đã sống hết một đời cho lý tưởng của mình. Khi quyền tự do ấy bị đe dọa bởi những thế lực thù nghịch đen tối, những người dân Mỹ yêu nước thuộc mọi chủng tộc sẽ nhất tâm đứng lên tranh đấu để bảo vệ. Vì đó là niềm tin, là giấc mơ muôn đời không chỉ cho những người ở Mỹ, mà còn ở tất cả các nơi trên thế giới.

 

Ngọc Bảo

 

Cuối tháng 9, đầu thu 2020
Mùa bầu cử Tổng thống Hoa Kỳ



 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
hoa_cuc