NGƯỜI MUÔN NĂM CŨ - thơ Tuệ Kiên

16 Tháng Ba 20208:29 CH(Xem: 1791)

phố xưa


Người muôn năm cũ…

 

Một cuốn sách cô đơn, cũ kỹ,

Năm tháng dài, soạn giả hy sinh.

Tâm huyết ấy, ai người tri kỷ,

Nâng niu như báu vật của mình.

 

Một bản nhạc ngày xưa, ai hát,

Lời thấm sâu tâm khảm người nghe.

Ai gởi gấm tâm tư gió cát,

Như suối reo róc rách lòng khe.

 

Sách ta đọc, hai hàng nước mắt,

Nhớ từng người bạn cũ năm xưa.

Những ngày hè dắt nhau đi phố,

Hay những chiều ướt đẵm nước mưa.

 

Nhạc ta nghe gợi niềm nhung nhớ,

Người yêu xưa ngày đó hững hờ.

Xa nhau rồi, muộn màng nuối tiếc,

Có lắm khi hiện rõ trong mơ…

 

Sài Gòn ơi! Biết đến bao giờ,

Cho ta gặp “người muôn năm cũ”?

Nhớ thật nhiều, đau như tim vỡ,

Những buổi chiều lạnh lẽo, hoang vu…

 

Tuệ Kiên

Mar 16, 2020

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
Thieu_nu_ngam_hoa_sen