Cuộc đời hữu hạn
Tháng chín đầu Thu, nay đã chớm Đông,
Thời gian như sông, chảy mãi không ngừng.
Mộng tưởng đến đi, từng giây thấp thoáng,
Nhìn bao lá úa, mà lòng rưng rưng.
Ta, như chim di bay xa tổ ấm,
Ta, như lữ khách chuyến xe cuối cùng.
Lòng đã hẹn lòng, đừng mê đắm quá,
Cuộc đời hữu hạn, có lúc phải dừng.
Tiền tài, danh vọng, có thực hay không?
Nhan sắc, hoa xuân, ngày mai tàn úa.
Lá vàng sẽ rụng dưới mặt trời hồng.
Và anh, và em muôn loài cũng thế.
Ta sẽ còn gì, sẽ đi về đâu?
Hay ta chỉ đi qua mấy nhịp cầu.
Sinh, già bệnh tử, vô thường sẽ đến,
Sống sao an lạc trong cõi biển dâu…
Trải rộng tình thương: bài học ban đầu,
Cuộc đời hữu hạn chớ tưởng bền lâu.
Trái tim vô ngã, trong thân tứ đại,
Bình đẳng, từ bi hạt giống nhiệm mầu…
Tuệ Kiên
Nov 11, 2019
Gửi ý kiến của bạn