CƠM CÀ RI TRỘN HAY KHÔNG TRỘN - Morishita Noriko/ Quỳnh Chi dịch

12 Tháng Sáu 20199:43 CH(Xem: 2627)

Cơm cà ry, trộn hay không trộn?

Kare Raisu, Mazeru ha? Mazenai ha?” của Morishita Noriko

Người dịch: Quỳnh Chi

cơm cari

                              (Cà ry ở Nhật thường có cho cả bột mì nên đặc sánh)

 

Khi ăn món cơm cà ry, có người thích trộn cà ry vào với cơm, có người lại không trộn. Tôi dứt khoát là thuộc “trường phái không trộn”. Tuyệt nhiên, không phải vì có ai bảo làm thế, mà là vì từ bé tôi vẫn thường ăn cà ry mà không trộn.

Tôi xin nói thêm là cơm để ăn với cà ry, thì tôi thích hạt cơm nấu còn hơi khô. Xới cơm với từng hạt sáng bóng ra đĩa, rồi múc cà ry vào một bên đĩa, cà ry đặc sánh sẽ chảy sang phía cơm, tạo thành một hình thể tự nhiên thật đẹp. Cuối cùng tỷ lệ của phần cơm có cà ry phủ lên, và phần cơm không có cà ry, vào khoảng 7 với 3, là đẹp nhất. Mẫu cơm cà ry làm bằng sáp, bầy trong các hiệu ăn trong cửa hàng bách hoá tổng hợp mà tôi đã thấy ngày bé, cũng theo tỷ lệ 7 với 3 như thế. Có lẽ vì vậy, cho đến bây giờ, đối với tôi, tỷ lệ 7 với 3 vẫn là tỷ lệ vàng của cơm cà ry. 

Và tôi muốn cứ giữ nguyên vẻ đẹp tạo hình tự nhiên ấy trong khi ăn..

Vì thế, khi nào tôi cũng bắt đầu từ chỗ đường ranh giới giữa cơm và cà ry. Cứ để nguyên cơm có cà ry phủ lên trên, rồi lấy thìa xúc một miếng đưa lên miệng. Tức thì, bấy giờ vị cà ry và từng hạt cơm trong miệng mới trộn lẫn vào nhau thành cơm cà ry. Tôi có cảm tưởng là mùi vị ấy mới thật là tinh khôi, ngon hơn hẳn là cơm và cà ry đã được trộn sẵn, dính bê bết vào nhau từ trước.

Cứ xúc cơm ở chỗ lằn ranh giới mà ăn mãi thì cơm và cà ry sẽ dần dần cách xa nhau, cho nên phải vừa ăn vừa lấy thìa gạt cơm sang phía có cà ry, để đĩa cơm gần như vẫn giữ được hình dáng ban đầu, điều chỉnh sao cho cuối cùng cả cơm lẫn cà ry không bên nào bị sót lại. Ăn như thế, đĩa cơm lẫn cà ry nhìn sạch sẽ đẹp đẽ, cho ta cảm giác thật dễ chịu. 

Thế nhưng, cách ăn của bố tôi thì hoàn toàn khác hẳn. Bố thuộc “trường phái trộn”. Trộn thật đều cơm với cà ry trên đĩa. Mỗi khi cả nhà cùng ăn cơm cà ry, là nghe thấy tiếng trộn cơm với cà ry của bố.

Tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu vì tiếng trộn cơm ấy là vào dạo đang học trung học. Từ khi tôi chưa khôn lớn, hẳn là gia đình tôi vẫn quây quần quanh bàn ăn cùng ăn cơm cà ry, nhưng không hiểu vì sao bỗng nhiên tôi cảm thấy không chịu nổi âm thanh ấy. Tôi cảm thấy bực dọc vì tiếng động cứ như thể là nhồi nặn mãi một cái gì nhão nhoẹt.

Bố không nhận ra là tôi đang bực dọc. Bố ra chiều thích thú, cứ trộn đi trộn lại mãi đĩa cơm cà ry, cho đến khi từng hạt cơm đều dính cà ry, giống như món cơm rang hay cơm cà ry khô, rồi mới xúc ăn ngon lành.

Tôi chỉ muốn bố đừng phát ra những tiếng nghe nhão nhoẹt ấy, nhưng thấy bố thích thú trộn cơm, thì cho dù là con cái trong nhà, tôi cũng không thể nào nói rằng” Con thấy ghê quá, bố đừng làm thế nữa”. Vì không nói được, nên tôi càng cảm thấy khó chịu. Tôi bèn quay sang một bên, giả vờ cứ nhìn về phía tivi, để đĩa cơm cà ry trộn nhão nhoẹt khỏi lọt vào tầm mắt. 

Bây giờ hồi tưởng lại, thì dạo ấy tôi không chỉ cảm thấy khó chịu về cách ăn cơm cà ry của bố, mà còn về tất cả những gì bố làm. Lúc ấy tôi đang ở vào lứa tuổi phản kháng. 

Trong cánh đàn ông, bố là người nhạy cảm. Bị loét dạ dầy kinh niên, cơ thể cũng yếu đuối. Hễ uống sữa tươi là y như rằng, bị tháo dạ. Bố không chịu lạnh được, đang giữa mùa hè vẫn không rời được chiếc áo lót bằng loại vải dầy.

Nghe đâu khi còn trẻ bố là người nóng tính, dễ nổi cộc, nhưng ngoài ba mươi tuổi có gia đình rồi, bố mới thay đổi tính nết, trở nên hiền hòa. 

Tôi chỉ biết bố là người dành ưu tiên hàng đầu cho vợ con, là một ông bố hay lo lắng chăm sóc gia đình. Hễ có động đất, dù chỉ là động đất nhẹ, bố liền từ sở gọi điện thoại về hỏi:

-Có sao không? Có gì lạ không?

Hễ nghe có tai nạn xảy ra ở đâu, bố cũng gọi điện thoại ngay tức khắc về xem cả nhà có được bình yên hay không.

-Tất cả đang ở nhà chứ?

Hẳn là bố cũng có những ức chế vì công việc, thế mà không bao giờ bố đem những điều ấy về nhà, tôi chưa bao giờ thấy bố quát tháo hay đánh mắng ai.

Thế nhưng dưới mắt cô con gái ở tuổi phản kháng, sự hiền hòa của bố thành ra bị cho là “nhu nhược”. Khi ấy tôi muốn bố phải có vẻ nam nhi hơn, mạnh bạo hơn.

Vì phải nghe mãi tiếng trộn cà ry, tôi phát cáu, rồi như cốt để tỏ ra dằn dỗi với bố, tôi bèn cầm thìa xúc như xắn từng tảng cơm đưa lên miệng, chỉ một thoáng đã ngốn hết đĩa cơm cà ry. Bố nhìn cách tôi ăn như thế, ánh mắt cứ như thể là ánh nắng xuân mà mỉm cười, nói rằng:

-Con đã ăn xong rồi à. Nhanh thật. Con cũng thích cơm cà ry đấy nhỉ. Nào, ăn thêm nữa đi. Nhà mình ai cũng thích cà ry cả.

Bố hiền quá đỗi, làm tôi không biết trút vào đâu cái tâm trạng bực dọc không giải tỏa được của mình.  

Lứa tuổi được gọi là phản kháng đã qua lâu lắm rồi, và dù đã trở thành người lớn, tôi vẫn không tài nào trở thành đứa con gái hiền dịu.

Mong ước của bố là tôi “học xong đại học, rồi có được một công việc ổn định ở công ty, sau đó lập gia đình với người nào tử tế, và có được một gia đình hạnh phúc”. Nhưng tôi làm bố vỡ mộng, tôi đã  thành người viết tự do. Việc gì tôi cũng cãi lại bố, cố tình làm trái ý bố. Bố vẫn đọc không bỏ sót một bài báo nào của con gái, dù chỉ là một bài viết không đáng kể. Hễ tôi ra được sách, bố mừng hơn bất cứ ai.

Thế rồi, tôi chưa kịp trở thành đứa con gái hiền lành thì đột nhiên đã phải đưa tiễn bố. Cuộc chia ly thật bất ngờ vội vã. Tôi đã để vào quan tài của bố cuốn sách mới xuất bản.

Đã hai mươi bẩy năm trôi qua, nhưng bây giờ mỗi khi nhớ đến bố, ánh mắt như ánh nắng xuân ngày nào lại hiện lên trong tâm trí tôi. Đứa con gái đã bực dọc, không tài nào chịu nổi vì bố trộn cơm với cà ry rồi mới ăn, cũng đã đến tuổi lục tuần vào năm ngoái. Nếu bây giờ cho dù có gặp được bố, tôi cũng không biết là mình có thể dịu dàng với bố hay không. 

Thế nhưng, nếu có thể được, bây giờ tôi muốn nói với bố rằng:

-Thật ra thì con thích người đàn ông hiền hòa, hơn là người mạnh bạo ra vẻ nam nhi..

(28/6/2018)

Quỳnh Chi dịch “Kare Raisu, Mazeru ha? Mazenai ha?” của Morishita Noriko



Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
hoa_cuc