Thương quá giống nòi
Nhìn về quê hương, giải đất cong chữ S,
Biển đảo, sông, hồ, ao, giếng, đẹp ngàn xưa.
Một miền Nam trù phú, ruộng đất phù sa,
Từng ngày lộ ra nguy cơ dân đói khát!
Có ai về quê hương, giờ đây rách nát,
Sông nước cạn nguồn, ô nhiễm khắp nơi nơi.
Những cánh rừng chết, bởi lòng tham lâm tặc,
Đất phèn chua, mặn, lũ lụt vẫn hàng năm,.
Rác rưởi, chất thải tống xuống các lòng sông.
Cá tôm nhiễm độc không thể ăn được nữa,
Nước sông đen ngòm mùi sú uế sợ chưa?
Giếng khoan càng sâu, nhưng chắc gì hết độc?
Rau trái, tất cả đều nhiễm mầu hóa chất,
Mầm bệnh ung thư, là có thật, Việt Nam.
Thanh niên nghiện ngập, chẳng biết sợ ngày tàn,
Một xã hội sống cuồng, chết cũng rất vội.
Nhiều loại thú rừng diệt chủng hết từ lâu,
Bạo quyền cộng sản, tay sai cộng sản Tầu.
Quên hết cội nguồn, giỏi bán nước cầu vinh,
Việt Nam mến yêu! Ôi thương quá giống nòi…
Tuệ Kiên
July 22, 2018