VẦN THƠ TÔI VIẾT - Tuệ Kiên

22 Tháng Năm 20188:39 CH(Xem: 2537)


bien_vang










Vần thơ tôi viết


Xin gởi lại vần thơ tôi viết,

Chút quà dâng thế hệ ngàn sau.

Tiếng lòng tôi, tâm tình tha thiết,

Mong có ngày, con cháu tìm nhau…


Trong hoài niệm, đọc dòng chữ Việt,

Hiểu và thương thế hệ đâu tiên.

Sống lưu vong, sau ngày di tản,

Bỏ quê nhà, chấp nhận truân chuyên.


Từ dạo ấy, thuyền, tàu vượt biển,

Cuối tháng Tư, Một chin bảy lăm,

Lệnh đầu hàng, ngưng ngay cuộc chiến,

Giăc cộng vào, chiếm hết miền Nam.


Kể từ khi quân ta buông súng,

Dân khốn cùng, manh áo tả tơi.

Khắp trời Nam người chẳng ra người,

Kẻ tù đầy, người kinh tế mới.


Nhìn xung quanh, chẳng thấy nụ cười,

Tuổi ba mươi mà ngỡ năm mươi…

Tìm cái ăn, tìm đường vượt biển,

Ai ôm hận, nỗi sầu khôn nguôi?


Ba mươi tháng Tư, ngày quốc hận,

Cả nước u buồn, vấn khăn tang.

Hận kẻ hung tàn, quân cộng sản,

Ngày kinh hoàng, lịch sử sang trang…


Chịu không nổi giặc cướp hung tàn,

Nên vui lòng sống đời tị nạn.

Làm lại từ đầu, với hy sinh,

Nuôi con lớn, tương lai sán lạn.



Thế hệ thứ hai, đã thành tài,

Nhờ chăm học, ngẩng mặt, sánh vai.

Bằng tim, óc, bàn tay từ ái,

Gom sức mình xây dựng ngày mai.


Thời gian vẫn trôi, vẫn vô tình,

Đời vô thường, nên có tử, sinh.

Vận nước quê tôi còn nghiệt ngã,

Mong ngày về, đất Mẹ quang vinh.


Hơn bốn mươi năm xa xứ Việt,

Thế hệ già, lòng vẫn chứa chan.

Nhớ quê hương, nhớ càng da diết,

Yêu Việt Nam, yêu mãi Việt Nam…


Tuệ Kiên

Thứ hai, 30 tháng Tư, 2018

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
Thieu_nu_ngam_hoa_sen